Ông chủ trương rằng, nếu mở cửa đất nước đón những người châu Á xuất sắc, giống như Mỹ và Singapore đã làm, sẽ vực dậy lại một Nhật Bản bị trì trệ vì tình trạng thiếu trẻ em.
インドネシアの華人で1974年に来日。
Ông là người Hoa sống ở Indonesia và đến Nhật Bản vào năm 1974.
東京工業大、東北大で博士号を取得したが、日本で研究職に就けず米国へ。
Dù đã lấy bằng Tiến sĩ tại đại học Công nghiệp Tokyo và đại học Tohoku, nhưng ông không thực hiện việc nghiên cứu ở Nhật mà đã đến Mỹ.
93年に日本に戻り、新設大学の教授になったが、やる気のない学生であふれていた。
Sau khi quay trở lại Nhật Bản vào năm 1993, ông trở thành giáo sư tại một trường đại học mới thành lập, và bị choáng ngợp bởi những sinh viên không có động lực.
「人間ほど大事な資源はない。日本にはほかに資源がないのに」。
“Không tài nguyên nào quý giá hơn con người. Mà ở Nhật Bản thì lại chẳng có tài nguyên nào khác”.
以後、日本の教育に警鐘を鳴らし続け、昨年8月に2冊目の著書「感動教育」を出版した。
Từ đó, ông tiếp tục đánh hồi chuông cảnh báo vào nền giáo dục Nhật Bản, và xuất bản cuốn sách cuốn sách thứ 2 “Giáo dục cảm động” vào tháng 8 năm ngoái.
“Sinh viên Nhật Bản rất hướng nội. Tôi chắc rằng nếu tiếp nhận thêm nhiều du học sinh hơn nữa, sẽ nhận ra rằng ý kiến của những người đến từ các quốc gia khác không ngờ lại thú vị đến vậy”.